Buồn lắm anh àh...
Em đã cố gắng không để rơi nước mắt... dù là 1 giọt...
Nhưng không thể... nước mắt... òa cùng nỗi đau...
Đau đến nghẹt thở... không thể nấc thành lời...
Cái cảm giác 1 mình... sao nó đáng sợ đến thế...
Nỗi đau ... lắng xuống dùm đi... xin đấy...
Đừng mãi thao thức làm gì... đừng mãi khiến ai đó phải đau theo...
Em cảm thấy trống rỗng lém anh àh....
Phải làm gì... cho qua 1 đêm dài... cùg nước mắt... và nỗi đau...
Chĩ cần nhắm mắt... là sẽ ngủ được thôi... Cố gắng dỗ vào giấc ngủ...
Nhưng khó quá... em không thể... Mệt mỏi...
Em đã buông xui rồi... em đã đứng lại rồi...
Nhưng sao em vẫn mệt mỏi thế anh...
Bình yên ơi... mày đang ở đâu... tao muốn tìm đến mày...
Bình yên có phải là 1 giấc ngủ... Em muốn được vào giấc ngủ...
Không còn hy vọng nữa... cũng chẳng còn niềm tin...
Em dựa vào nước mắt để sống...
Anh sẽ ko biết khi mỗi tối... em phải khóc...
Anh cũng sẽ ko biết... khi những đêm dài...
em mún nhắn tin cùg anh... cho qua nhanh 1 đêm..
Nước mắt... hòa lẫn nỗi đau... khiến em... không còn là em của ngày trước nữa...
Khi nào... nước mắt... hòa lần cùng hạnh phúc hả anh..